Phố em vừa dấu hài....

Tóc ai bay ngang lưng trời
Nhớ đem mây về trần đấy nhé
Áo ai bay thênh thang đồi
Vực sâu hé môi cười
Mắt ai xa lung linh đen
Dỗ chiêm bao cuộc tình mới đến
Phố ai quen ai xa lạ
Đẹp hơn mỗi ngày qua
Em cho ta yêu thương tình cờ
Nuôi cho tóc xanh lại
Những âm u vừa chớm
Đã tan đi nhẹ
Em cho ta vô tư tình cờ
Và tô son những đêm dài
Những sớm mai tỉnh giấc
Đời thành vườn hoa
Phố quanh và phố dài
Phố em vừa dấu hài
Vừa một bàn chân bình yên
Gió đem về gió mừng
Gió reo lòng tưng bừng
Thấy ta vừa biết dấu yêu
Hồn tinh khôi.......

(nhạc và lời Bùi Quốc Bảo)


"If you sing of beauty, though alone in the heart ofthe desert, you will have an audience"Kahlil Gibran

Sau một tuần chờ đợi, đĩa nhạc Đi Giữa Mọi Người Để Nhớ Một Người cộng thêm chữ ký trên bìa đến hộp thư tôi như lời hứa của người gởi, và tiếng hát Thái Hà, lần đầu tôi được nghe là từ trong buổi nhạc thính phòng do Ý Lan Productions thực hiện mười ngày trước, đã được tôi chọn không dưới hai mươi lần lúc mở máy vi tính làm việc ngay khi vầng triêu dương chưa lên, cho đến lúc bóng nguyệt mộ đã huyền hoặc cuối trời..

Có sự lựa chọn ấy, có lẽ vì tiếng hát khoan thai tươi mát lúc Vừa Biết Dấu Yêu được Thái Hà dìu dặt đã trở nên cần thiết cho những khoảnh khắc tinh khôi đầu ngày. Có sự chọn lựa ấy có lẽ vì âm hưởng thanh nhã tú lệ bắt nhịp với những tần số u hoài cổ kính ngay từ các rung ngân khởi đầu nhạc dạo. Như từ trong lá thư cô tâm sự, "Thái Hà yêu bài này vì những lời lẽ đẹp như thơ như mộng, và lạc quan, thăng hoa tình yêu em cho ta yêu thương tình cờ... nuôi cho tóc xanh lại... những sớm mai tỉnh giấc... đời thành vườn hoa".

Và như vậy, Thái Hà đã hát, như đã cười, như đã nói, lúc nào cũng rất tự tin, cũng rất hoa nở, cũng rất ngọt ngào, như tiếng ngọc chạm.

Trong buổi tao ngộ đầu đời cùng với thế giới âm nhạc, Thái Hà không khoác những bài bản quen thuộc để có cơ may nổi tiếng dễ dàng hầu nhảy xa những bước dài năm bảy dặm. Cô không cần nổi tiếng ư ? có lẽ thế; nhưng cũng chính bởi đã kén chọn những bài ca phù hợp với chất giọng sang cả và dáng dấp mảnh mai như liễu Giang Nam ấy để rồi Thái Hà đã được lớp người khó tính thưởng ngoạn cô thật tỉ mỉ, tinh tế và đứng đắn.

Hơn thế nữa Thái Hà không trình bày bài hát qua những bước đi chuyên nghiệp nhà nghề mà cô đã nhẹ nhàng dạo gót, lãng đãng qua từng góc phố thênh thang mộng đời, hết sức thong dong, hết sức ung dung, một mình một cõi, nên từ đó đã có những âm vang, vọng về từ xa xôi cố quận, mỹ lệ như câu thơ của Rabindranath Tagore, có phải trái đất tựa một hồ cầm, vẫn thường rung ngân lời ca khi chân em chạm đến.

Và với những dấu hài đầu tiên phố quanh và phố dài, phố em vừa dấu hài có bước chân nào đã tiểu thư cho bằng Thái Hà ? khi cô dạo vào cuộc tình bằng những yểu điệu gót son lúc vừa biết dấu yêu cho dẫu dấu yêu trong hết sức tình cờ.

TRIEU VAN

Trang Trước Trang Chủ